Hình tượng nàng Tô Thị bồng con chờ chồng có lẽ không còn quá xa lạ với bất kỳ ai đến với khu di tích kỳ thú này. Nàng Tô Thị hóa đá còn là biểu tượng của tấm lòng son sắt đã đi vào huyền thoại. Nếu đến Lạng Sơn mà không ghé thăm di tích nàng Tô Thị thì coi như bạn chưa từng đặt chân đến nơi đây.
Vài nét về Nàng Tô Thị hóa đá
Khu du lịch núi Nàng Tô Thị hóa đá nằm trong vùng núi đá vôi phía Tây Bắc thành phố Lạng Sơn, thuộc phường Tam Thanh. Nơi đây có nhiều hang động tự nhiên kỳ thú, đã được Bộ Văn hóa – Thông tin xếp hạng di tích quốc gia năm 1962, bên cạnh nhiều giá trị văn hóa, lịch sử tiêu biểu. Khu di tích gồm nhiều hang động như động Nhị Thanh, động Tam Thanh, thành Nhà Mạc, núi Vọng Phu.
Nên đi núi Nàng Tô Thị hóa đá vào thời gian nào?
Bạn có thể đến du lịch Lạng Sơn vào bất kỳ thời điểm nào trong năm. Nhưng nếu bạn thích ngắm tuyết và cảm nhận cái lạnh thì nên đến đây vào mùa đông.
Biểu tượng núi Nàng Tô Thị hóa đá
Từ thị xã Lạng Sơn, bên kia sông Kỳ Cùng, có thể thấy bóng nàng Tô Thị hóa đá, một hòn đá tự nhiên được tạo hóa trên dãy núi đá vôi phía Bắc, trông như người phụ nữ ôm con đang ngóng trông về một phương trời xa xăm.
Không biết từ bao giờ, dân gian gọi đây là núi Vọng Phu với bao truyền thuyết, câu chuyện tình lãng mạn. Ở nước ta, trí tưởng tượng phong phú của nhân dân đã đặt cho nhiều ngọn núi cái tên Vọng phu, như ở Bình Định, ở Khánh Hòa chẳng hạn. Nhưng không đâu bằng Lạng Sơn, nàng Tô Thị hóa đá với núi Vọng Phu đã trở thành biểu tượng của tấm lòng son sắt và là nguồn cảm hứng sáng tác của biết bao danh sĩ lỗi lạc nhà Nho.
Hòn Vọng Phu nằm ngay cạnh động Tam Thanh, bạn có thể nhìn thấy rất rõ hình ảnh người mẹ địu con, gắn liền với truyền thuyết nàng Tô Thị với tấm lòng son sắt đợi chồng như kỹ nữ. Việt Nam. Ngàn năm đã trôi qua nhưng nàng Tô Thị vẫn đứng đó và câu chuyện về Dạ Vọng Phu dường như sống mãi trong ký ức của biết bao thế hệ người dân đất Việt với ước mong được một lần đặt chân đến nơi này.
Xem thêm:
Chuyện nàng Tô Thị hoá đá đợi chồng
Ngày xửa ngày xưa, ở xứ Kinh Bắc có một người đàn bà góa chồng sớm hôm đi mò cua bắt ốc hàng ngày để nuôi hai người con một trai một gái. Trong lúc mẹ đi làm rẫy, cậu con trai Tô Văn 10 tuổi và cô con gái Tô Thị khoảng 8 tuổi ở nhà tự do chơi đùa với nhau, không ai quản lý được.
Một hôm, Tô Văn đang chơi ném đá, chẳng hiểu sao trúng ngay giữa đầu. Tô Thị ngã xuống đất chết ngất, máu chảy đầm đìa. Tô Vân sợ tới mức chạy thẳng ra đường, không dám ngoảnh lại.
May thay, sau khi tai nạn xảy ra, một người hàng xóm biết chuyện đã chạy sang cầm máu cho Tô Thị. Khi người mẹ trở lại, cô con gái đã ngồi dậy.
Còn Tô Văn thì biến mất tăm, một hai ngày không về, tìm khắp nơi cũng không thấy. Người mẹ nhớ con, nỗi sầu ngày càng nặng, chẳng bao lâu lâm bệnh nặng rồi qua đời, để lại Tô Thị một mình. Cô con gái nhỏ được một cặp vợ chồng hàng xóm nhận nuôi. Sau một thời gian, họ chuyển đến xứ Lạng làm ăn nên dẫn theo nàng Tô Thị.
Lớn lên, nàng Tô Thị xinh đẹp lại siêng năng nên được nhiều người để ý. Dành dụm được một số vốn, cô xin phép bố mẹ cho mở cửa hàng. Vợ chồng người hàng xóm thấy con đã lớn nên đều đồng ý. Học nghề làm nem từ cha mẹ, nàng Tô Thị mở ngay một cửa hàng bán nem tại xưởng cưa ở chợ Kỳ Lừa. Cô ấy làm chả giò rất ngon. Cửa hàng của cô ngày nào cũng nườm nượp khách. Người đến để thưởng thức món nem ngon, nhưng cũng có người vừa mê nem, vừa mê bóng cô. Chiêu đãi khách nhân thật khéo léo, nhưng nàng lại rất cung kính, khiến cho mọi người càng thêm kính nể.
Tô Thị đã hai mươi tuổi rồi. Mặc dù có rất nhiều manh mối, nhưng cô ấy không vừa ý ở bất cứ đâu.
Một hôm, có một thanh niên đẹp trai trạc hai mươi tuổi mang thuốc gia truyền từ Cao Bằng lên Lạng Sơn bán. Nghe nói ở Kỳ Lừa có quán chả rươi ngon và có chỗ ở rộng rãi, chàng thanh niên liền tìm đến. Anh thấy chả giò rất ngon và cô bán hàng cũng rất tươi và giòn.
Quen biết cửa hàng một hai lần nên mỗi lần mang thuốc về Lạng Sơn bán, anh đều tìm đến quán nem. Chàng trai và nàng Tô Thị trở nên thân thiết, lần đầu cảm mến, rồi yêu nhau. Hai người lấy nhau hơn một năm, Tô Thị sinh được một cô con gái. Hai người rất yêu nhau. Càng nhiều mụn con, mối quan hệ càng khăng khít.
Một hôm, người chồng về nhà thấy vợ đang gội đầu ngoài hè. Anh bế con ngồi trên bậc cửa nhìn vợ gội đầu, kể đôi ba câu chuyện lặt vặt. Chợt nhận ra vợ có một vết sẹo lớn trên đầu, anh nói:
– Đầu mày có sẹo to mà giờ tao mới biết.
– Bây giờ biết chưa? Bạn nghĩ rằng nó là xấu, phải không? – Tô Thị hỏi.
– Không có gì sai với điều đó! Tóc che, ai biết! Em bị nhọt hay sao mà để sẹo to thế?
Thấy chồng vui vẻ hỏi han, kể chuyện vui vui. Nàng Tô Thị mới thuật lại cho chồng nghe những gì đã xảy ra khi nàng còn nhỏ. Ở trấn phía Bắc, quê cũ, anh mất tích, mẹ mất, theo vợ chồng chủ đến xứ Lạng, rồi ở đó cho đến tận bây giờ. Câu chuyện càng đi sâu, người chồng càng tỏ ra buồn bã.
Quá nhiều đau đớn và buồn phiền. Anh thầm nghĩ: “Sao mình không phải ai khác mà lại là Tô Văn. Chà, mình lấy nhầm anh rồi”. Anh nhớ lại những ngày xa xưa, ngày anh vô tình ném một viên đá vào đầu cô, tưởng cô đã chết nên anh đi lang thang không dám về, được một người buôn thuốc bắc ở Trùng Khánh, thuộc tỉnh đưa về nhà tỉnh Cao Bằng.
Lớn lên, Vạn theo họ Lý của cha nuôi. Anh thường mang hàng lên Lạng Sơn bán và chỉ ở lại đây vài ngày là hết hàng. Ngoài cung đường Lạng Sơn – Cao Bằng – Lạng Sơn, anh không đi đâu nữa. Hơn mười năm, anh yên tâm rằng gia đình ở miền xuôi sẽ không còn ai, quê cũ đối với anh giờ như sương mù, không còn nghĩ đến.
Vân nghĩ mà buồn, nhưng nàng Tô Thị mải chải đầu quấn tóc, không để ý. Cô vẫn vui vẻ, hồn nhiên không biết chồng mình đang đau khổ tột cùng. Thấy nàng Tô Thị hồn nhiên vui vẻ như thế. Tố Vân không muốn mẹ biết sự thật. Ai lại để một cô em gái trẻ như vậy biết chuyện loạn luân như vậy chứ! Một cuộc hôn nhân hỗn loạn không phải là ý định của hai người họ, nhưng anh ấy đã quyết tâm giải quyết nó. Đi biền biệt nữa đi, chị em trẻ đẹp thế này không lấy chồng khác được đâu. Vân nghĩ vậy liền tìm đường đi.
Giữa lúc Vân đang tâm trạng như thế thì lại xảy ra chuyện bắt lính thú. Anh xin nhập ngũ, không bàn với vợ nửa lời. Mãi đến khi sắp ra về, ông mới nói với vợ:
– Anh nhập ngũ rồi anh ơi! Lên đường ngày mai. Đi đây đó ba năm, có khi sáu năm, có khi lâu hơn. Tôi ở nhà chăm con, còn tôi thì tôi quyết định.
Tô Thị nghe chồng nói như sét đánh ngang tai, không hiểu sao đang sống hạnh phúc bên nhau chồng nàng lại ra đi một cách lạ lùng như vậy. Cô khóc thảm thiết, khóc mãi, khóc mãi mà không nói được lời nào. Riêng Vân, chỉ có sự bất an âm thầm cho sự ra đi của mình là giải thoát.
Từ khi chồng bỏ đi. Nàng Tô Thị không màng việc bán hàng, hàng ngày bồng con lên chùa Tam Thanh cầu cho chồng ra đi thanh thản, sớm trở về đoàn tụ. Nhưng đã ba năm, bốn năm rồi chị không thấy chồng quay lại. Có người tưởng chồng bà đã chết, muốn hỏi cưới bà nhưng bà không chịu. Có một lãnh chúa trong vùng muốn hỏi cô làm vợ kế. Anh ta mạnh mẽ và rất tàn nhẫn. Nàng thương con còn thơ dại, không dám từ chối ngay, sợ rước họa vào thân nên tìm cách khất lần.
Nhưng van xin mãi không được, cuối cùng nàng hẹn hắn một kỳ, để sau này tìm kế khác. “Chắc hôm đó chồng mình không về!”, chị nghĩ. Rồi kỳ hạn cũng hết, chị đợi chồng đến đỏ cả mắt mà vẫn không về. Nàng ôm con vào chùa Tam Thanh cầu duyên. Hôm ấy, trời bất ngờ nổi cơn giông.
Nàng nhớ chồng, thương thân bồng con ra khỏi chùa, trèo lên mỏm đá cao chót vót để nhìn về hướng chồng sẽ đi. Mây đen đầy trời. Gió hú từng hồi qua các kẽ đá. Mưa như trút nước. Sấm chớp rạch ngang núi. Cô vẫn ôm con đứng bất động, nhìn chằm chằm về hướng chồng mình đang đi. Cả thân núi rung chuyển dưới những luồng sét ngang dọc. Thỉnh thoảng mưa lớn. Nàng Tô Thị vẫn bồng con đứng dửng dưng trên vách núi cao chót vót.
Sáng hôm sau, mưa tạnh, gió lặng, nắng chiếu xuống núi rừng. Nhiều người xung quanh khi nhìn lên đỉnh núi đã thấy nàng Tô Thị ôm đứa con hóa đá. Ngày nay, phiến đá ấy vẫn còn ở tỉnh Lạng Sơn, gây bao vấn vương cho du khách khi nhớ về truyền thuyết tréo ngoe một thời. Vẫn câu tục ngữ xưa:
“Đồng Đăng có phố Kỳ Lừa
Có nàng Tô Thị, có chùa Tam Thanh.”
Có khi là một màu xanh mướt vào dịp mùa lúa thì con gái, có khi là một màu vàng rực rỡ mỗi khi lúa chín. Ngày qua ngày, tháng qua tháng, năm qua năm, bức tượng nàng Tô Thị vẫn sừng sững giữa không gian, trường tồn với thời gian.
Lời kết
Đứng từ xa, hình tượng Nàng Tô Thị hóa đá vẫn hiên ngang trong gió như vẫn chờ đợi, mong ngóng chồng trở về. Tất cả đã phác họa nên hình ảnh người phụ nữ Việt Nam thủy chung son sắt, không phai mờ theo năm tháng.
Liên hệ với chúng tôi để được hỗ trợ tại:
- Địa Chỉ: 97-99 P. Láng Hạ, Láng Hạ, Đống Đa, Hà Nội, Việt Nam
- SĐT: 0979299865
- Website: https://meey3d.com/
- Email: B2B@MEEYLAND.COM